[TRUYỆN NGẮN] VÌ CHỊ XỨNG ĐÁNG
VÌ CHỊ XỨNG ĐÁNG
Tác Giả: Đỗ Kim Ngọc
- " Chị nhất định phải tỉnh lại, chị phải kiên cường, không được bỏ cuộc. Chị có còn nhớ chúng ta vẫn còn lời hẹn chưa thực hiện được. Em đợi chị tỉnh dậy cùng em thực hiện ước mơ đó. Chị không được bỏ em đâu đó."
Mai nắm chặt lấy tay Như, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, cô cảm thấy hối hận vì chính mình đã làm cho chị mình trở thành thế này.
Bên ngoài giọng nói thảng thốt. Đó là giọng nói của Sơn.
Sơn: "Bác sĩ, tình hình của Như có tiến triển gì không? Khi nào thì cô ấy tỉnh lại."
- Bác sĩ: "chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô ấy sẽ trở thành người thực vật vĩnh viễn. Nhưng cũng có vài trường hợp kỳ tích xuất hiện. Cái đó còn tùy thuộc sự cố gắng của người thân, và sự nổ lực của chính cô ấy nữa."
Sơn lặng lẽ đi vào phòng bệnh, nhìn Mai, anh nói:
- "Em đến rồi à. Cảm ơn em, vì đã luôn quan tâm đến Như. Anh thật sự không ngờ, xảy ra sự việc đau lòng này, em vẫn có thể ở bên cạnh chăm sóc Như giúp anh, dù là em và cô ấy không phải người thân. Anh rất biết ơn em Mai à."
Mai: "Anh đừng nói vậy, chuyện em nên làm mà."
Quay mặt đi, cố giấu kiềm nén không để Sơn thấy cô đang khóc. Có ai biết được kẻ đã làm cho Như trở nên như vậy lại chính là Mai, cô em gái kết nghĩa mà anh luôn coi trọng.
Nhưng điều khiến Mai cảm thấy đau đớn tột cùng khi người mà cô coi là kẻ thù, người mà cô ra tay sát hại đó lại chính là chị gái thất lạc bao nhiêu năm trời.
Mai nhìn Như nói thầm trong lòng : "thật trớ trêu thay, chị em ta lại đoàn tụ trong nghịch cảnh như thế này đây. Đúng là oan nghiệt."
Hàng ngày Mai xin anh cho mình được ở bên cạnh trò chuyện cùng Như. Anh không nghĩ ngợi gì, đồng ý với Mai mà không một chút nghi ngờ.
1 tuần trôi qua...
Cầm ví tiền, Mai kéo nhẹ từng ngăn bên trong ví, lôi ra từng kỷ vật của 2 chị em.
Mai: "chị à, còn nhớ không.
Đây là sợi dây chuyền hồi sinh nhật 6 tuổi em tặng cho chị đó. Lúc đó bạn em tặng cho em.
Em bảo với chị em rất thích sợi dây chuyền này, nhưng em rất thương chị nên em muốn tặng nó cho chị.
Em không ngờ chị lại trân trọng từng món quà của em đến vậy, em không nghĩ là chị lại mang theo bên mình suốt từng ấy năm. Em là đứa em tồi tệ, tại sao chị lại tốt với em như vậy chứ.
Em sai rồi chị à..."
Nói rồi Mai bật khóc. Trong đầu cô hình dung ký ức tuổi thơ. Từng kỷ niệm của 2 chị em trước khi chia tay:
Như: "sau này lớn lên chị em mình sẽ thành lập một nhóm nhạc. Chị sẽ làm trưởng nhóm. Nhất định em phải chờ chị, chị sẽ cố gắng học thật giỏi, tìm cách qua Mỹ tìm cưng. Không được quên chị đâu đó."
Mai: "chúng ta đặt tên nhóm nhạc là gì đây chị Như. Hay đặt là Teddy Bear nha, nghĩa là con Gấu bông. Em thích con Gấu."
Như: "duyệt, em thích gì chị cũng thích. Vậy quyết định vậy nha, sau này sẽ thành lập nhóm nhạc Teddy Bear. À, em in bàn tay lên đây đi.
Đây là nữa bức ảnh, chị giữ phân nữa, em giữ phân nữa. Trên nữa tấm ảnh đều có in dấu tay 2 chị em, em giữ kỹ nha. Nếu sau này có thất lạc thì chúng ta vẫn có thể nhận ra nhau."
10 năm về trước:
Như và Mai vốn là chị em họ hàng. Mai có gia cảnh không được khá giả, cha mẹ ly hôn từ bé nên cô luôn thiếu thốn tình cảm gia đình lẫn vật chất.
Mỗi ngày đến trường, Mai chỉ ăn vội cơm nguội lót dạ rồi đi học, không có tiền ăn vặt như các bạn đồng trang lứa.
Bù lại những mất mát kia, ông trời cũng ban cho cô trí tuệ thông minh hơn người.
Bao nhiêu năm liền điều đạt học sinh giỏi, thi cấp quốc gia giành giải nhất. Riêng Như có phần may mắn hơn, sinh ra trong một gia đình ấm cúng đầy đủ cả cha lẫn mẹ.
Tuy không được khá giả nhưng cũng đủ ăn. Đối với những đứa trẻ bằng trang lứa với độ tuổi này đáng lẽ ra phải hồn nhiên, vô tư vui vẻ.
Nhưng hai chị em không lúc nào cảm thấy niềm vui trọn vẹn.
Chính vì thiếu thốn tình cảm gia đình mà hai chị em càng yêu thương nhau, đùm bọc và bảo vệ nhau như chị em ruột thịt, Như là một cô gái rất nhút nhát, lại hay bị bạn bè trong lớp bắt nạt.
Mỗi khi bị ăn hiếp, người cô nghĩ đến đầu tiên là Mai, thói quen của Như mỗi ngày về nhà có chuyện vui hay buồn đều gọi điện ngay tâm sự với em gái.
Hai cô nấu cháo điện thoại có thể cả ngày không biết chán, mặc dù nhà không khá giả mấy nhưng mỗi tháng đóng tiền điện thoại là mẹ của Như lại la nhừ tử vì khiếp sợ.
Mai là một cô gái tâm lý, thông minh, suy nghĩ chửng chạc nên cô luôn động viên chị gái, cho lời khuyên bổ ích để chị gái đừng bị bắt nạt.
Tuổi thơ của Như luôn sống lệ thuộc cảm xúc và dường như không thể tách rời được Mai.
Cha của Như thuộc tuýp vũ phu, bạo lực, từ nhỏ tới lớn lúc nào cô cũng bị cha đánh đập, có lẽ vì thế đã tạo cho cô cuộc sống khép kín .
Cô ước mình có một người cha tuyệt vời giống cha của Mai, một người cha không bạo lực, luôn yêu thương con cái.
Cô cảm thấy chán ngấy cảnh mỗi ngày cha bạo hành Mẹ, rồi đến cảnh bạo hành con cái.
Ngược lại, Mai cho rằng mình là người không may mắn, cô tự trách cha không quan tâm đến mình, mỗi khi cầm bằng khen về nhà khoe , cha không màn đến, không nở nụ cười, cũng không có một lời động viên.
Cô tự hỏi bản thân mình, thật ra học để làm gì, học để cho ai xem.
Cô chán ngấy cuộc sống hiện tại, muốn đi đâu đó thật xa, không được tình thương của mẹ, không được sự quan tâm của cha.
Có lẽ chính vì số phận, nghịch cảnh mà hai chị em trở nên già trước tuổi, già trong suy nghĩ. Mỗi khi đến dịp nghỉ hè.
Cha mẹ chở Như về quê thăm ngoại thăm Mai, ở chơi 1 tháng rồi lên sài gòn học.
Hình ảnh quen thuộc mỗi khi trở về khiến ai cũng bật cười. Như được cho 1 nghìn đồng để ăn sáng. Cô mua 1 gói xôi 300 đồng, còn dư lại 700 đồng, cầm chặt số tiền trong tay với niềm vui sướng, nôn nao mau về đến quê nhà, cô sẽ trao tận tay em gái nhỏ.
Vừa mới tới cổng trước nhà, Mai chạy vội ra ôm chầm lấy chị, mừng rỡ: " A, chị Như đến rồi, em chờ chị cả ngày".
Như còn ngồi trên xe, chưa kịp bước xuống đã vội móc trong túi ra tờ 500 đồng đưa cho em gái.
+ " chị cho em 500 đồng nè, hồi sáng mẹ cho chị 1 ngàn đồng, chị mua xôi hết 300 đồng rồi, còn 700 đồng à. Cho cưng 500 đồng, còn 200 đồng chị mua kẹo ăn rồi hai chị em mình ăn chung. Hi hi"
Có lẽ, tuổi thơ là ký ức tuyệt vời nhất không thể quên với hai người con gái kém may mắn ấy.
Chỉ có tuổi thơ, con người ta yêu quý nhau bằng sự chân thành, tình cảm mộc mạc chân chất không toan tính.
Một năm sau, Mai được đề nghị theo mẹ lên Long An, khoảng cách của hai chị em ngày càng xa. Mỗi khi nghỉ hè về quê không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Càng buồn hơn khi nghe tin Mẹ của Mai lấy chồng bên Mỹ và cô phải theo mẹ qua mỹ định cư.
Khoảng cách đã xa, nay lại càng xa, có cái gì đó nhói ngay thắt ngực, vì Như biết có lẽ kiếp này chị em sẽ khó gặp lại nhau.
Trước lúc đi Mỹ vài ngày, hai mẹ con Mai ghé nhà Như chơi, đặt vé du lịch Đà Lạt rồi sẽ đi thẳng ra sân bay.
Những ngày đi chơi, Như tỏ ra khép kín, không nói chuyện và cứ trốn trong phòng khóc một mình. Hôm đó, Mẹ của Mai chuẩn bị hành lý cùng Mai đi xe ra sân bay trước, trước khi lên xe vài tiếng, Mai nhìn chị cười nói chuyện vui vẻ.
Như tỏ ra lạnh lùng, tâm trạng buồn và không nói chuyện. Cô lẵng lặng bước vào phòng đóng sầm cửa lại, ngồi vào một góc ngay cánh cửa trong bóng tối, không ánh đèn, nước mắt cứ thế rơi lệ từ lúc nào chẳng rõ.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, Mai đứng trước cửa phòng gõ cửa nhiều lần xin chị mở cửa. Mai nghĩ có lẽ chị đang giận mình chuyện gì đó nên không muốn nói chuyện với mình.
Mai: Chị Như, mở cửa cho em đi, chị sao vậy, có chuyện gì buồn thì nói em nghe, sao chị không trả lời em, chị giận em hả.
Như càng khóc nhiều hơn, cô cầm phân nữa bức ảnh của hai chị em, ôm vào lòng và khóc.
Một âm thanh vang vọng.
Mẹ của Mai hối nhanh ra xe để về chuẩn bị.
Mai im lặng buồn bã ra về. Đi khá lâu.
Cánh cửa yên ắng, Như đoán em gái đã đi, cô mở cửa bước ra, lòng nặng trĩu. Chân giẫm phải mãnh giấy, cô ngơ ngác cầm mãnh giấy lên đọc và cứ thế chạy đi, cô vẫn thế để chân không, không mang dép, không đội nón, cứ cố chạy và chạy.
Nội dung lá thư:
"Chị à, chị không còn thương em nữa hả. Có phải em đáng ghét lắm không,mà chị lại lạnh lùng với em như vậy. Em phải đi rồi, trong lòng em mãi mãi thương chị nhiều lắm, em sẽ không bao giờ quên chị, sẽ nhớ lời thề của chúng ta, nhất định chúng ta sẽ gặp lại, sẽ hoàn thành mục tiêu ấy chị nhé.
Em muốn được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, lạc quan của chị trước kia, khi buồn chị sẽ tâm sự với em.
Em mãi mãi là em gái của chị, sẽ không thay đổi. Em hy vọng chị sẽ vui vẻ, yêu đời như trước đây, mãi là chị tốt của em. Em phải đi, chắc lâu lắm mới gặp lại.
Chị hãy sống tốt nha. Yêu chị."
Như băng qua đường tắt, chạy dọc dãy đồi, nhìn từ xa thấy chiếc xe của em gái, cô vừa chạy vừa cố gọi nhưng bất lực. Cô cứ thế chạy theo chạy theo mong đuổi kịp Mai. Vừa chạy vừa khóc.
Như: hồn nhiên, vui vẻ làm sao được hả em, khi mà chị sắp phải rời xa em, chị xin lỗi, chỉ vì chị tự ti, chị mặc cảm không dám đối diện với em.
Chị không giỏi, không đẹp, nhà lại nghèo, còn em vừa xinh, vừa giỏi, em đi mỹ rồi tương lai tốt hơn, có nhiều bạn bè sang trọng, để họ biết em có người chị xấu như vầy thật xấu hổ. Lỗi ở chị, sau này chị hứa sẽ không như vậy nữa, chị sai rồi.
Chờ chị em à, đừng bỏ chị, chị sắp tới rồi, sắp đuổi kịp em rồi, chị chỉ muốn gặp em lần cuối nói một lời thôi mà. "Chị xin lỗi")
Đứng trên cánh đồi, Như bất lực nhìn chiếc xe di chuyển ngày một xa.
Như quỳ xuống, hai tay nắm chặt tóc gào khóc. "Chị nhất định sẽ tìm em, chị nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, chị sẽ đi tìm em, em hãy chờ chị, chị hứa đó, em đi bình an, hãy sống hạnh phúc nha Mai".
Từ ngày sang Mỹ, cuộc sống của Mai không vui vẻ như cô tưởng tượng, Mẹ cô thường hay chửi mắng vô cớ, có lẽ vì áp lực cuộc sống nên khiến bà ấy trở nên kỳ quặc như vậy. Cha của Mai cũng đi thêm bước nữa, có hai cô công chúa, hạnh phúc với cuộc sống mới nên cũng không dành tình cảm cho con gái trước. Hằng ngày, mỗi khi đi học về, trước mắt cô là cảnh mẹ nổi điên lên đuổi cô đi, coi cô như một con vật, thậm chí quăng nồi giẻ dơ lên đầu con gái rồi đứng cười hạnh phúc.
Mai chỉ biết âm thầm vào phòng khóc, cô nhớ chị gái, rất muốn được tâm sự với chị nhưng không thể. Định mệnh cô học cùng trường với Sơn, cả hai kết nghĩa anh em và bắt đầu chơi thân với nhau tới lớn. Gia đình Sơn khá giàu, anh là con trai của một công ty tập đoàn lớn. Một công ty đa quốc gia, có nhiều trụ sở trên khắp thế giới.
Mai yêu thầm Sơn và quyết tâm chinh phục anh. Cô thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, gặp được Sơn, một người anh trai biết sống tình cảm, quan tâm người khác, lo lắng cho cô, gặp được Sơn như té xuống nước mà bắt được cái phao. Cô thề sẽ lấy Sơn làm chồng, không yêu ai khác nữa.
Nói về Như, từ ngày em gái ra đi, Như thường hay đi bộ đến trường, mặc dù có xe đạp nhưng cô không dám chạy. Cô nghĩ nếu mỗi ngày đi bộ thì cô sẽ tiết kiệm được tiền gửi xe, để dành tiền gửi xe giúp mình mau kiếm đủ tiền sang Mỹ tìm em gái.
Cô đi bộ suốt tuổi thơ cho đến khi tốt nghiệp lớp 12, để dành được kha khá tiền. Như lên Sài Gòn thi tuyển dụng vào một công ty chuyên về nhà hàng ẩm thực.
Vượt qua nhiều vòng thi tuyển rắt rao, cuối cùng thì Như cũng được chọn. Lý do chọn làm ở đây, với vị trí phục vụ nhà hàng 5 sao, chọn làm công việc không hay ho nhưng đây là con đường duy nhất giúp cô tìm được em gái nhanh nhất mà cô suy nghĩ.
Đó là chiếc du thuyền lớn, du thuyền 5 sao, đi khắp thế giới, mỗi khi đi đến nước nào thì du thuyền đó sẽ ghé đất liền vài ngày cho du khách tham quan mua sắm. Trên du thuyền hội tụ rất nhiều đại gia giàu có từ nhiều nước trên thế giới.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, ngày chuẩn bị lên tàu, Như ôm cha mẹ vào lòng, khóc nức nở hẹn gặp lại gia đình sau 4 năm sẽ trở lại.
Trên du thuyền.............
Quản Lý: Như này, có khách ở khoang nhất cao cấp cần phục vụ, em đến dọn dẹp và coi anh ta cần gì nhé. Nhớ chăm sóc cẩn thận, ko được sơ suất đâu đấy, vì đây không phải là khách bình thường đâu.
Như: Dạ
Tâm trạng thấp thỏm lo âu, là lính mới, cũng là công việc lần đầu tiên cô bước chân lên du thuyền, vốn tính nhút nhát như cô, không biết rồi cô có làm nên trò trống gì không, hay lại sớm bị đuổi việc.
0 nhận xét: